Hạnh phúc mong manh



Hạnh phúc không bỗng dưng mà có, mà nó còn cần sự hy sinh, cảm thông và sự bồi đắp của cả hai người…

Hạnh phúc là gì nhỉ? Nó có giống như những giọt sương long lanh dưới ánh ban mai? Những giọt sương ấy để lại những khoảng khắc huy hoàng, tuyệt đẹp nhưng rồi lại tan biến...

Hạnh phúc có giống như những hạt mầm? Nó được gieo trồng cẩn thận và lớn lên từng ngày rồi đơm hoa kết trái nếu ta iu quý và biết chăm sóc đúng cách, ngược lại nó có thể sẽ khô héo, úa tàn nêu chúng ta lãng quên, không chăm sóc nó...

Hạnh phúc không bỗng dưng mà có, mà nó còn cần sự hy sinh, cảm thông và sự bồi đắp của cả hai người...

Khó tìm được một định nghĩa đầy đủ và chính xác về “hạnh phúc” bởi mỗi người, mỗi hoàn cảnh sẽ có một quan niệm riêng, nhưng có một điều mà ai cũng hiểu: Hạnh phúc rất mong manh. Mong manh bởi hạnh phúc không dễ tìm trước những thay đổi khôn lường của cuộc sống và mong manh vì chính mỗi người không đủ bản lĩnh gìn giữ hạnh phúc cho riêng mình!

Với em, hạnh phúc đơn giản lắm! Đó là những lúc ở bên anh được nắm tay anh, hay là những lúc anh ôm em vào lòng thật chặt, là những lúc em thấy anh tươi cười với em... Em cảm thấy lòng mình ấm áp lắm! Có anh bên cạnh em, dường như mọi khó khăn trong cuộc sống này em cũng sẽ vượt qua. Anh luôn cho em cảm giác an toàn, tin tưởng. Giờ đây em hạnh phúc lắm anh à. Hạnh phúc tới nỗi làm cho em sợ mình vô tình đánh mất nó hay ai đó cướp mất đi hạnh phúc của em.

Vậy là cũng đã qua mấy ngày liền kể từ ngày anh có suy nghĩ cần thêm thời gian để suy nghĩ về mối quan hệ của 2 đứa. Mấy ngày qua em đã phải cố gắng thật nhiều để ngăn em thôi nghĩ đến anh, ngăn em sẽ lại gọi điện thoại cho anh, nhắn tin cho anh. Với em có lẽ thật mệt mỏi, nhưng dẫu thế nào thì em cũng cố gắng làm tất cả mọi việc có thể và chìm đắm trong những giấc ngủ vùi để em thôi nhớ đến anh. Bởi thời gian qua, gần như ngày nào cũng nói chuyện bằng cách này thì cách khác. Anh đã tạo cho em một thói quen rất xấu: Đó là trò chuyện cùng anh hằng ngày. Hôm nào không nói, không hỏi han nhau vài câu là em thấy thật sự khó chịu.


Đời cho ta nhiều thứ để làm ta biết sợ...

Cho ta cuộc sống để ta sợ cái chết...

Cho ta hạnh phúc để ta sợ đau khổ...

Cho ta tiền bạc để ta sợ nghèo khó...

Cho ta sức khỏe để ta sợ ốm đau...

Và đời cho ta một ai đó để ta sợ mất đi...

Em cũng sợ...

Em sợ hy vọng để rồi thất vọng...

Em sợ yêu thương để rồi chán ghét...

Em sợ tin tưởng để rồi thất tín...

Em sợ tất cả...

Em sợ trái tim không nghe lời, sợ lý trí không làm theo...

Làm em khóc đi, nhưng hãy yêu thương em nhiều hơn sau đấy!

Nói dối em, nhưng hãy cho em nhiều sự thật hơn!

Lỡ đánh mất em, nhưng hứa rằng sẽ tim lại em sau đó nhé!

Em rất sợ... sợ mất anh...

Có một điều em muốn nói... và muốn nói với tất cả mọi người...

Khi chán nhau...làm ơn nhắm mắt chứ đừng buông tay em...anh nhé!
Em chỉ ước chúng mình cứ như bây giờ là em hạnh phúc lắm rồi. Chúng mình cùng cố gắng vun đắp, nuôi dưỡng hạnh phúc của chúng mình, anh nhé!

Nguồn: Sưu tầm


Bình Luận

0 Komentar untuk "Hạnh phúc mong manh"

Back To Top